Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Thể loại: Ngôn Tình
Cuộc nói chuyện ban đêm tại ký túc xá nam, một nhóm nam sinh cùng phòng thắc mắc khi “dì cả mẹ” đến thì không biết sẽ đau như thế nào. Nam thần Hà Chi Châu hết sức khinh thường tham gia mấy cuộc bàn luận nhàm chán cấp thấp này, mãi cho đến khi anh biến thành một thiếu nữ, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường...
Cuộc nói chuyện ban đêm tại ký túc xá nữ, một nhóm nữ sinh cùng phòng cảm khái tình trạng yêu nhau của hai người đàn ông ở Học viện kỹ thuật. Thẩm Hi cũng có chút tò mò nhưng loại đề tài đó cũng đâu có cách nào để chứng thực, mãi cho đến khi cô biến thành nam sinh ngành kỹ thuật, cùng một bánh xà bông rơi xuống trước mặt...
Chương 1
Vào giữa trưa của một ngày đầu hạ tự nhiên lại vang lên một tiếng sấm rền, ngay sau đó là một trận mưa như trút nước đổ ào ào xuống mặt đường. Khi Thẩm Hi từ trong phòng ltập múa đi ra thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, vì phòng luyện vũ đạo của trường không có phòng tắm vì vậy cô đành mặc bộ thể thao giản dị của mình vào sau đó đi xuống dưới. Sau cơn mưa bầu trời trở nên trong vắt, bên ngoài cầu thang là một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng đầy hoa hồ điệp đang khoe sắc thắm, sau cơn mưa những đóa hoa đã được tưới ướt đẫm, trên cánh vẫn còn đọng vài giọt nước mưa, mấy nhánh chồi non thì rũ xuống như không chịu nổi sự vùi dập của cơn mưa bất chợt này, bầu không khí tươi mát mà trong lành.
Buổi chiều Thẩm Hi vốn không có tiết, nhưng bất đắc dĩ lại bị giáo sư Ôn gọi đi luyện múa, mục đích của màn biểu diễn này chính là để kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức vào buổi tối. Ngày kỷ niệm thành lập trường có ý nghĩa rất lớn vì vậy khoa múa của bọn họ phải chịu trách nhiệm chính, cho nên toàn bộ thành viên trong khoa đều phải tham gia chuẩn bị từ cách đây ba tháng.
Lúc Thẩm Hi trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng của cô là Hạ Duy Diệp đang vừa khẽ hát vừa trang điểm. Giường của Thẩm Hi ở ký túc xá có vị trí gần ban công còn đối diện với cô chính là Hạ Duy Diệp . Cô trở lại chỗ của mình ngồi xuống, Hạ Duy Diệp lúc này mới cất lời hỏi han: "Hôm nay bị giáo sư Ôn lăn qua lộn lại không ít nhỉ."
Thẩm Hi thu thập này nọ, cười trả lời: "Cũng bình thường."
Trên mặt của Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Thẩm Hi đem điện thoại đặt trên bàn học rồi chuẩn bị quần áo để đi đến nhà tắm công cộng của trường. Kỳ thật trong nhà tắm của ký túc xá vừa có vòi hoa sen lại vừa có nước ấm, học kỳ trước vừa được nhà trường trang bị đồng loạt. Việc được trang bị thêm cơ sở vật chất này khiến cho mọi người ai nấy đều rất vui vẻ nhưng kết quả là sau khi dùng được mấy tháng bởi vì vấn đề tiền nước mà phát sinh nhiều ý kiến này nọ. Cuối cùng trưởng nhóm Trần Hàn mở một cuộc họp nho nhỏ, ngay sau đó lập ra một quy chế mới: trong ký túc xá ai cũng không thể dùng nước nóng để tắm rửa, nếu muốn tắm bằng nước ấm thì phải đi đến nhà tắm công cộng của trường.
Thẩm Hi có đôi khi vô lo vô nghĩ, phải đến mấy tháng sau cô mới biết được quy chế này lập ra là muốn chĩa mũi nhọn vào mình.
Trong phòng tắm nóng rừng rực của Học viện Sư phạm tỉ lệ nam nữ bị mất cân bằng nghiêm trọng, phòng tắm ở đây cũng vậy, bên phòng tắm nam thì thưa thớt lạnh lẽo, còn bên phòng tắm nữ thì muốn tắm còn cần phải xếp hàng. Thẩm Hi đang dựa vào tường chờ đợi đến lượt mình thì gặp Đậu Đậu ở cùng ký túc xá. Đậu Đậu đang cầm một cái chậu to, khuôn mặt tròn tròn tươi cười rạng rỡ, đẩy các chướng ngại trước mặt ra đi tới bên cạnh cô nói: "A Hi, hôm nay là sinh nhật của Hạ Duy Diệp, bạn ấy đã mời mọi người cùng đi chè chén no say một bữa đấy."
Sinh nhật của Hạ Duy Diệp? Vậy mà Hạ Duy Diệp có thèm cất lời mời cô đâu. Thẩm Hi tựa vào bờ tường trơn bóng, khẽ nhếch khóe môi nhưng vẫn không nói lời nào.
Đậu Đậu vẫn cười rất vô tư, hưng phấn nói với Thẩm Hi không ngớt, cô ấy hưng phấn như vậy bởi vì đến lúc đó Hà Chi Châu của trường đại học S cũng tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này của Hạ Duy Diệp.
Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô cũng biết người này, nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường cũng ở cùng ký túc xá với cậu ta, quả thực rất xứng với "Ba tiêu chuẩn" của một soái ca. (Đó chính là đạo đức phẩm chất tốt, văn hóa cao, chơi thể thao giỏi)
Đậu Đậu đột nhiên thốt lên: "Hạ Duy Diệp đã thích cậu ta lâu rồi, lần này phải mời mãi mới được đấy."
Thẩm Hi có chút kinh ngạc, liền hạ mi mắt xuống.
Đậu Đậu lại vẫn cứ tán gẫu về anh chàng Hà Chi Châu này mãi, vừa kể vừa cười, trong khi đó Thẩm Hi lại không hề chú ý chút nào. Đợi nửa ngày, rốt cuộc đã có hai phòng trống, Thẩm Hi liền đi vào trong thoải mái tắm rửa, lúc đi ra Đậu Đậu vẫn còn chưa thấy đâu, tiếp đó liền nghe thấy một giọng nói từ phòng bên trái truyền đến: "A Hi, cậu đã xong chưa, cho đem mình xin ít dầu xả nào."
Thẩm Hi nhét dầu xả vào khe bên dưới, sau đó liền đi về ký túc xá trước. Thời tiết đã dịu hẳn, mát mẻ hơn nhiều, lúc này cô thay một chiếc áo chui đầu màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần bò cực kỳ đơn giản. Trên đường về ký túc xá chạm trán với Hạ Duy Diệp đang thướt tha yểu điệu đi ra từ cửa ký túc xá. Thẩm Hi và cô ta đi lướt qua nhau, Hạ Duy Diệp chỉ nâng khóe môi tặng cho cô một nụ cười nhàn nhạt..
Hạ Duy Diệp này đúng là quá kiêu ngạo rồi.
Ký túc xá lý chỉ còn có một mình trưởng nhóm Trần Hàn, đang đeo tai nghe xem phim nằm ở trên giường cười không khép miệng. Thẩm Hi lấy máy sấy ra sấy tóc, gió nóng thổi phần phật tung bay mái tóc dài, cô nhìn vào gương, chun mũi nhìn cái mụn đang mọc ở trên trán, đây chính là hậu quả của nồi lẩu cay ăn lần trước đây mà.
Trần Hàn tháo tai nghe đột nhiên cất lời nói với Thẩm Hi: "A Hi, hôm nay là sinh nhật của Duy Diệp, cô ấy nhờ mình nhắn giúp xem cậu có muốn tham dự hay không?"
Thẩm Hi quay đầu lại, đang muốn trả lời rằng sẽ không đi ai ngờ Trần Hàn đã nói tranh mất: "Chắc cậu không đi đâu nhỉ?". Sắc mặt của Thẩm Hi liền trầm xuống, nếu như Trần Hàn không nói một câu kia thì khẳng định cô cũng sẽ không muốn tham gia vào bữa tiệc sinh nhật này đâu. Cũng không phải là chưa được ăn bánh sinh nhật hay là thiếu bạn bè, nhưng Trần Hàn và Hạ Duy Diệp đã không muốn cô có mặt thì cô lại càng phải đi. Sắc mặt của Trầm Hi liền khôi phục vẻ tự nhiên, vò mái tóc đen vẫn đang ẩm ướt rối tung của mình đi đến giường Trần Hàn nói: "Buổi tối vốn mình còn có việc, nhưng dù sao cũng là sinh nhật của Duy Diệp, một ngày quan trọng như vậy, mình phải đến tham dự chứ."
Trần Hàn đột nhiên đưa mắt nhìn cô một cái. Thẩm Hi thổi tóc ở trên trán, đem những lọn tóc xoăn hất ra đằng sau để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, cô tươi cười duyên dáng: "Mình thích nhất là hát mừng sinh nhật đấy.". Nói xong, cô liền xoay người, đưa lưng về phía Trần Hàn mà hát vang bài hát sinh nhật: "Chúc mừng —— sinh nhật vui vẻ —— chúc mừng —— sinh nhật —— vui vẻ —— "
Thẩm Hi vừa hát vừa đi ra ban công của ký túc xá , từ ban công nhìn thẳng ra là sân bóng rổ rất lớn, trên sân bây giờ chỉ có khoảng ba đến năm nam sinh. Trong học viện âm thịnh dương suy này, nam sinh không những thiếu hụt trầm trọng, mà hơn nữa chất lượng cũng không đạt tiêu chuẩn tí nào. Nói theo lời của Đậu Đậu thì đây chính là một đám tiểu kê kê yếu đuối ở trong gió lung lay sắp đổ. Bất quá học viện này cũng có có cái đặc biệt của nó đó chính là đặc biệt gần với trường đại học S vô cùng nổi danh, hai trường đại học vừa vặn bổ sung sự thiếu hụt âm dương này cho nhau.
Thẩm Hi thổi phù một cái, sau đó liền gọi điện thoại cho Lâm Dục Đường ở đại học S, đáng tiếc là không có người nhận.
——
Sinh nhật của Hạ Duy Diệp được tổ chức ở nhà hàng Thiên Phủ gần trường học, tuy đây là quán chuyên về các món cay Tứ Xuyên, nhưng bên trong bài trí rất hài hòa, cũng xem như là nhà hàng tốt nhất ở khu vực này rồi. Khi Thẩm Hi và Đậu Đậu tới nơi thì các nhân vật chính đã có mặt gần như đông đủ. Hạ Duy Diệp hôm nay uốn tóc xoăn, ngồi ở bên trái Trần Hàn, bên phải cô ấy là một nam sinh trông rất cợt nhả, bên phải cậu ta chính là Hà Chi Châu .
Anh chàng để tóc ngắn đen như mực, chỉ cần nhìn vào cái gáy đã biết là một cái như thế nào có phần lượng đại soái ca.
Khi Thẩm Hi và Đậu Đậu ngồi xuống, Hạ Duy Diệp đưa mắt liếc hai người họ một cái rồi nói: "A Hi, mình cứ nghĩ cậu sẽ không đến chứ."
Thẩm Hi cười cười nói: "Có ăn thì làm sao mình có thể không đến được."
Đậu Đậu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi, sau đó rất lớn mật mà nhìn trực diện vào Hà Chi Châu, khuôn mặt tươi cười rói nhưng hơi thái quá, Trần Hàn cảm thấy Đậu Đậu như vậy thật là dọa người, chịu không nổi nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Hôm nay là sinh nhật của Hạ Duy Diệp, bữa tiệc này mời được Hà Chi Châu đến là do tiểu bạch kiểm kia an bài, anh ta là anh kết nghĩa của Hạ Duy Diệp, cũng là bạn của Hà Chi Châu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hà Chi Châu lại xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật này của Hạ Duy Diệp.
Mọi người đã đến đông đủ nên liền gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Vì cả buổi chiều phải tập luyện vũ đạo nên đến tối quả thực Thẩm Hi thấy hơi đói vì vậy từ đầu tới cuối cô đều cắm cúi ăn, cho đến khi tên tiểu bạch kiểm kia cười tủm tỉm đâm chọc một câu: "Nữ sinh ở khoa múa của các em không cần chú ý đến cân nặng sao? Béo thì làm sao mà múa được chứ..."
Thẩm Hi lúc này mới ngẩng đầu, liền phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía mình, giờ mới hiểu được lời của tên tiểu bạch kiểm kia là đang nhắm vào mình, không hiểu sao có một số người lại có thể phiền phức như vậy chứ! Bọn họ dùng "Tò mò " và "Thiện ý " để biểu đạt chế ngạo trào phúng của mình, sau đó rất rộng rãi lôi điểm yếu của người khác ra mà chế giễu. Thẩm Hi nhìn thẳng vào tiểu bạch kiểm nói: "Không sao, tôi có ăn nữa cũng không béo."
Đậu Đậu cười hì hì một tiếng, tùy tiện nói: "Đúng vậy, A Hi nhà chúng ta thật sự ăn bao nhiêu cũng không béo, mọi người chắc cũng không biết cô ấy còn có thể ăn toàn bộ đồ ăn của nhà hàng này ấy chứ."
Hạ Duy Diệp và Trần Hàn cũng cười rộ lên, Thẩm Hi ăn cũng đã no, nhàm chán đem đôi đũa đặt lên trên miệng bát. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một câu của Lâm Dục Đường : "Hi Hi, có nhiều lúc em không cần phải để bản thân mình mất mặt như thế."
Tình huống này không phải cũng như thế hay sao? Thẩm Hi lại cầm đũa lên gắp một miếng ớt đỏ cho vào trong miệng. Làm sao cô lại là người để bản thân mất mặt được chứ, kỳ thật cô chỉ muốn cùng với đám người Hạ Duy Diệp làm bạn cùng phòng là được rồi.
Bất quá lời này nói ra có vẻ hơi buồn cười.
Sau khi bữa cơm kết thúc, ở đây lại toàn là những người trẻ tuổi cả vì vậy Hạ Duy Diệp đề nghị cùng đi hát. Hà Chi Châu uyển chuyển lấy lý do mình chưa làm xong bài tập mà giáo sư giao cho nên không thể tham gia cùng mọi người được.
Tối nay, đây là lần đầu tiên mà Thẩm Hi nghe được Hà Chi Châu nói. Có lẽ lúc trước cậu ta cũng có nói nhưng bởi vì cô vẫn mãi tập trung ăn uống nên không để ý. Khi nghe cẩn thận, thì cảm thấy giọng nói của Hà Chi Châu cũng tuyệt không kém so với diện mạo chút nào, trầm thấp thanh thuần như gió mùa xuân. Bởi vì giọng nói này của Hà Chi Châu mà Thẩm Hi đưa mắt lên để quan sát, người này mặt mũi vô cùng thanh tú, đôi mày rậm thẳng, vừa thanh tú lại vừa dài, ánh mắt lộ rõ vẻ cao quý, bất quá bên trong lại toát ra một chút lạnh nhạt.
Hình như là bữa cơm này đã làm tốn rất nhiều tính nhẫn nại vốn có của anh ta.
Hà Chi Châu đột nhiên nhìn qua phía cô nên Thẩm Hi đành phải dời tầm mắt, ra vẻ vô tình nhìn sang bên kia.
Tối nay là sinh nhật của Hạ Duy Diệp, nên cô ấy muốn níu kéo Hà Chi Châu một chút: "Hà học trưởng, đi một chút thôi, vẫn còn sớm mà."
Người ta nói khó nhất là qua ải mỹ nhân, Hạ mỹ nhân cũng đã mở miệng rồi nên Hà Chi Châu đành im lặng. Đúng lúc này, Trần Hàn lại đi tới trước mặt Thẩm Hi, hỏi một câu: "Thẩm Hi, cậu đi chứ?"
Thẩm Hi ngước mắt, tâm đã có chút lạnh trả lời: "Mình không đi ..."
Giọng nói của Thẩm Hi hạ thấp khoảng hai đề-xi-ben với bình thường khiến cho Trần Hàn có chút kinh ngạc, cũng khó trách, từ trước đến nay Thẩm Hi vẫn là người có chút kiêu ngạo mà. Vì thế Trần Hàn có chút mất tự nhiên, hơi xấu hổ nói: "Đi đi, gọi cả anh Lâm của cậu cùng đi nữa."
Thẩm Hi có đôi khi rất cứng đầu nhưng cũng không muốn cùng các hai người họ ồn ào làm gì, nên liền nói với Hạ Duy Diệp và Trần Hàn: "Các cậu cứ đi đi, mình về ký túc xá trước ."
Hạ Duy Diệp lại còn dặn dò Thẩm Hi: "Nếu như bọn mình về muộn, thì ký tên hộ bọn mình nhé."
Thẩm Hi liền đáp ứng, sau đó trực tiếp tách khỏi đám người này, cũng không để ý bọn họ rốt cuộc muốn đi đến chỗ nào ca hát, mà trong số đó chỉ có mình Đậu Đậu tiếc nuối, kéo tay cô lại mà thôi.
Trong lòng Thẩm Hi có chút thất vọng, cô kiểm tra di động, phát hiện một cuộc gọi nhỡ của Lâm Dục Đường, nên đi đến đại học S tìm anh, đến trước cổng cô liền chạy đi mua hai hộp hồng trà vị chanh. Sau khi thanh toán tiền, quay trở lại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là Hà Chi Châu.
Thẩm Hi cầm hai hộp trà đi theo sau Hà Chi Châu, từ cổng trường ở phía bắc của đại học S vào đến khu ký túc xá nam phải mất khoảng hai mươi phút. Thẩm Hi có chút lười, thấy Hà Chi Châu dắt xe đạp qua cổng, liền tươi cười đi qua: "Hi, ... Chi Châu..." Thẩm Hi hình như quên mất họ của anh ta là cái gì rồi.
Câu chào này khiến cho Hà Chi Châu thiếu chút nữa từ trên xe ngã xuống, không biết cô gái nào lại gọi tên mình một cách thân thiết như vậy? Anh ngẩng đầu lên, liền nhận ra đó chính là cô gái cùng tham gia trong bữa tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp.
Thẩm Hi chạy tới trước mặt Hà Chi Châu, cười cười.
Đáng tiếc tuy Thẩm mỹ nhân cười tươi roi rói như vậy nhưng cũng không thể cuốn hút người nào đó. Mặt Hà Chi Châu không hề thay đổi nhìn vào hai hộp hồng trà trong tay của cô, trong đầu lập tức sáng tỏ: Thế giới này sao lại như vậy chứ, tại sao các cô gái càng xinh đẹp thì lại càng lớn mật như thế chứ?
"Hi, anh còn nhớ tôi không, buổi tối tôi với anh cùng ngồi ăn cơm đấy." Thẩm Hi thấy Hà Chi Châu không nói lời nào, liền lên tiếng nhắc.
Hà Chi Châu miễn cưỡng gật gật đầu nói: "Xin hỏi, có việc gì không?"
Thẩm Hi cầm một hộp hồng trà trong tay đưa cho Hà Chi Châu. Hà Chi Châu liền thấy hơi đau đầu, từ nhỏ đến lớn cũng đã có không ít nữ sinh đưa đồ ăn cho anh ta, nhìn anh ta giống một người thiếu ăn như vậy sao? ! Hà Chi Châu trầm ngâm nhìn Thẩm Hi, hy vọng có thể dùng ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng của mình để cho Thẩm Hi biết khó mà lui, đồng thời anh cũng mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi không khát."
"Làm ơn đưa cái này cho Lâm Dục Đường giúp tôi." Cùng lúc đó Thẩm Hi cũng nói.
Chương 2
Hà Chi Châu trở lại ký túc xá, khi đặt hộp hồng trà xuống trước mặt bạn cùng phòng Lâm Dục Đường thì hai người bạn cùng phòng khác là Hầu Tử và Tráng Hán cùng nhao nhao lên kháng nghị:
"Lão đại, cậu chỉ mua cho lão tam thôi à?"
Hầu Tử: "Bất công!"
Tráng Hán: "Tâm địa bất lương!"
Hà Chi Châu quét mắt nhìn hai kẻ đang oán giận kia, bọn họ đồng loạt quay đầu, coi như không có việc gì tiếp tục xem tấm ảnh, đánh giá "ngực" bình luận "chân" .
Bữa cơm ngày hôm nay khiến tâm tình của Hà Chi Châu rất không thoải mái, lúc quay về còn bị náo loạn thêm một trận nữa, không hiểu sao tâm trạng lại càng thêm khó chịu. Anh nói với Lâm Dục Đường: "Có một bạn nữ nhờ tôi mang về cho cậu."
Hầu Tử cùng Tráng Hán đồng thanh cảm khái: "Hâm mộ nha."
Lâm Dục Đường nhìn hộp hồng trà vị chanh thì đã biết là người nào gửi rồi, khóe miệng bất giác cong lên một chút rồi lại hạ xuống. Anh nhìn về phía Hà Chi Châu hỏi: "Thẩm Hi biết cậu?"
"Tôi cùng ăn bữa tối với cô ấy." Hà Chi Châu nói thẳng, sau đó cười cười nhìn Lâm Dục Đường.
Lâm Dục Đường sao có thể tin tưởng lời nói của Hà Chi Châu. Đại khái cũng biết được nguyên nhân, liền hỏi: "Người mà hôm nay cậu đi tham gia tiệc sinh nhật là bạn cùng phòng của Thẩm Hi phải không?"
Hà Chi Châu đưa tay ra vỗ vỗ vào bả vai Lâm Dục Đường, bất giác nhớ lại tiếng gọi "Chi Châu ——" thân thiết kia, trong lòng tê rần. Anh kéo ngăn bàn lấy ra một gói thuốc lá, đi ra ngoài ban công của ký túc xá, móc chiếc bật lửa từ trong túi quần. Từ khung đen của bật lửa phát ra một tiếng “tách” thanh thúy, một ngọn lửa nhỏ hiện lên. Hà Chi Châu cúi đầu hít một hơi, sau đó là làn khói trắng lượn lờ từ mũi, từ miệng anh thả ra, hòa cùng với chút khói thuốc như ẩn như hiện từ hai đầu ngón tay thon dài...
Mùi thuốc lá ngọt lạnh, mang theo một chút nicotin làm dịu thần kinh. Hà Chi Châu thả lỏng cơ thể, tựa vào lan can ban công. Sau đó trên ban công lại có thêm hai người, trên tay mỗi người đều cầm một điếu thuốc. Một người trong đó hào hứng nói với Hà Chi Châu: "Thuốc này không tệ."
Hầu Tử còn í ới gọi Lâm Dục Đường đang ở bên trong: "Lâm Dục Đường, cậu cũng ra đây làm một điếu đi."
Trong ký túc xá, người không biết hút thuốc cũng chỉ có Lâm Dục Đường, anh chỉ cười trừ từ chối. Hà Chi Châu lười nhác ôm lấy bả vai Hầu Tử nói: "Hút thuốc không tốt đâu, cậu đừng làm hư lão tam."
Nói ra những lời kia ... chính là Hà Chi Châu – người hút thuốc lá lợi hại nhất ký túc xá này.
——**——**——
Thẩm Hi quay về ký túc xá; vừa xoa bóp chân, vừa nhàm chán xem phim truyền hình, còn làm một lớp mặt nạ dưỡng da đắp lên mặt. Người đầu tiên trở về là Đậu Đậu, Thẩm Hi nhẹ nhàng vặn người một cái, quay lại nhìn Đậu Đậu hỏi: "Sao về sớm thế?"
"Có đi hát hò gì đâu." Đậu Đậu uể oải nói, "Duy Diệp với Trần Hàn cùng đi dạo phố với nhau, mình thấy chán quá nên về luôn."
Thẩm Hi đứng thẳng dậy, hít thở sâu vài lần, sau đó ném mặt nạ đắp trên mặt xuống. Khi cô xoay người lại thì Đậu Đậu đã lưu loát đem áo lót vừa cởi ra ném lên trên giường, hô to một tiếng "Thoải mái quá".
Đậu Đậu cởi hết quần áo xong, âm hiểm vươn nanh vuốt về phía Thẩm Hi hù dọa. Thẩm Hi giật mình nhảy dựng lên, hai người vui đùa ầm ĩ một lúc. Mãi đến khi tắt đèn đi ngủ, Hạ Duy Diệp với Trần Hàn vẫn chưa trở về.
Ngày hôm sau, Thẩm Hi lại thấy Hạ Duy Diệp đang nằm bò ra trên bàn học ăn bánh bột lọc. Ngửi hương vị này thì có lẽ là mua từ S đại rồi. Thẩm Hi cũng có chút thèm, ghé mặt vào đầu giường nhìn bóng lưng của Hạ Duy Diệp mong chờ. Nhưng quan hệ giữa cô và Hạ Duy Diệp không tốt lắm nên cũng chả tiện mở miệng xin ăn.
Thẩm Hi nâng má, nhìn Hạ Duy Diệp nói: "Này, cái kia... quà sinh nhật mình tặng cậu để ở trên mặt bàn ấy."
Hạ Duy Diệp khó hiểu quay đầu lại, sau đó mới chú ý tới một hộp kem nền nằm trên bàn mà cứ nghĩ là do mình mua. Hạ Duy Diệp nắm chặt nó trong lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới lầm bầm nói: "Cậu nhiều tiền thật ha."
Tâm tình Thẩm Hi có chút vui vẻ, khoái trá rời giường. Trên người cô chỉ mặc nội y, đầu tóc lộn xộn tán loạn ở trước trán, cô vuốt vuốt tóc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Vẫn không thấy Trần Hàn ở trong ký túc xá, về sau Thẩm Hi nhìn thấy cô ấy ở trong phòng múa đang luyện tập kỹ năng uốn dẻo. Trong bốn người phòng họ thì khả năng uốn dẻo của Trần Hàn là tệ nhất.
Nhưng Trần Hàn cũng rất chăm chỉ, hiện tại đã có thể thực hiện động tác đá cao chân xoay người 180° tương đối đẹp rồi. Chẳng qua giáo sư Ôn hướng dẫn vẫn chưa thực sự hài lòng, kêu Thẩm Hi đi lên làm mẫu cho Trần Hàn nhìn hai lần.
Thẩm Hi thực hiện động tác đó hai lần liên tiếp, giáo sư Ôn vỗ vỗ lưng cô, không mở miệng khen câu nào, nhưng thái độ so với Trần Hàn thì tốt hơn rất nhiều: "Được, gần đạt. Thẩm Hi à Thẩm Hi, nếu em có sự nhiệt tình bằng một nửa Trần Hàn thôi, thầy cũng mãn nguyện lắm rồi." Sau đó lại quay sang Trần Hàn nói: "Hai người các em ở cùng phòng với nhau thì phải giúp đỡ nhau cùng học tập, nhớ chưa?"
Thẩm Hi cười cười. Có đôi khi cô thực cảm thấy giáo sư Ôn đừng nói cái gì thì sẽ tốt hơn.
Tiết học múa kết thúc, sắc mặt Trần Hàn có chút khó chịu, Thẩm Hi cũng đoán được tình hình nên lanh lẹ chuồn ra ngoài sang bên S đại ăn bánh bột lọc. Khi tới nơi, hiển nhiên cô phải gọi điện thoại cho Lâm Dục Đường, cũng đúng lúc Lâm Dục Đường đang ở một quán ăn gần đó. Khi Thẩm Hi vẫy tay cất tiếng gọi thì mới phát hiện ra không chỉ có Lâm Dục Đường đến đây, mà còn có cả hai người bạn cùng phòng khác của anh - Hầu Tử và Tráng Hán đi cùng nữa.
Ba người bọn họ đều chưa ăn sáng, lúc này mới gọi thức ăn ra. Thẩm Hi gọi một bát bánh bột lọc, cô hăm hở rắc một thìa hạt tiêu vào bát. Lâm Dục Đường nhìn thoáng qua rồi nói: "Ăn ít cay thôi."
Hầu Tử nhìn Thẩm Hi cười cười, nhưng lại mở miệng hỏi Lâm Dục Đường : "Gì kia, rốt cuộc hai người các cậu có quan hệ gì thế?"
Lâm Dục Đường không trả lời, còn Thẩm Hi chậm chạp lên tiếng: "Quan hệ của bọn em, anh nhìn mà không biết à?"
Hầu Tử thẳng thắn gật đầu: "Có biết."
Kỳ thật ngoài miệng Thẩm Hi nói như vậy, nhưng chính cô cũng không biết mình cùng Lâm Dục Đường là loại quan hệ gì. Cô với anh cùng nhau lớn lên, sau đó cô chủ động thích anh trước, rồi cũng là cô chủ động thổ lộ. Nhưng Lâm Dục Đường giống như chỉ thừa nhận sự tồn tại của cô trong thế giới của anh, thái độ không hoan nghênh mà cũng chẳng kháng cự.
Tốt xấu gì bộ dạng của cô cũng không tệ, anh không thể vui vẻ một chút sao?
Mọi người cùng nhau ăn uống vui đùa, Thẩm Hi với mấy người bạn cùng phòng của Lâm Dục Đường ở cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, chỉ riêng có Hà Chi Châu là cô không thể nào nói chuyện được. Khi Thẩm Hi vừa vào Đại học thì Hà Chi Châu đã bay sang Mỹ để làm học sinh trao đổi rồi.
Ngồi ăn được một lúc thì Hà Chi Châu mới tới. Anh bưng trên tay một khay thức ăn, sau đó thản nhiên ngồi xuống, tác phong đặc biệt cường đại, lập tức khiến cả bàn ăn đang náo nhiệt thoáng chốc lặng ngắt.
Thẩm Hi hạ đũa xuống, Lâm Dục Đường hỏi cô có đăng ký thi Tiếng Anh cấp bốn hay không. Thẩm Hi có chút chán nản cúi đầu: "Có đăng ký, nhưng em nghĩ thi cũng chẳng qua đâu."
"Không phải lo, đến lúc đó anh trai sẽ giúp em ôn bài." Hầu Tử thấy Thẩm Hi ủ rũ thì hùng hồn vỗ ngực nói.
Tráng Hán ngước lên xen mồm vào: "Cậu nói thế mà không thấy xấu hổ à? Cả ký túc xá ai mà chẳng biết cậu còn chưa qua được cấp sáu."
Hầu Tử nghiêm túc nhìn Tráng Hán: "Tôi thấy người mãi mới qua được cấp sáu như cậu vẫn còn rất đắc ý ha."
"Phải, đắc ý chết đi được." Tráng Hán cười “lả lơi”, quay đầu nhìn sang Hà Chi Châu nói, "Lão đại, cậu còn chưa biết Thẩm Hi phải không? Nào, hai người làm quen với nhau đi!"
Hà Chi Châu ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Thẩm Hi đang ngồi cạnh Lâm Dục Đường, trực tiếp nói: "Ngày hôm qua đã làm quen rồi."
Thẩm Hi cười trừ, đúng lúc này, Hầu Tử đằng hắng giọng, cười tủm tỉm nhìn cô nói: "Ngày mùng một tháng năm nhớ cùng Lâm Dục Đường tới Thanh Đảo chơi nha."
Thẩm Hi có chút khó hiểu, Tráng Hán lại ghé vào giải thích thêm: anh trai của Hầu Tử mới mua được một chiếc du thuyền, bây giờ đang để ở Thanh Đảo. Hầu Tử mặt dày mày dạn tới mượn hai ngày, bọn họ dự định mùng một tháng năm đi tới Thanh Đảo chơi.
Hầu Tử vốn là một phú nhị đại, Thẩm Hi cũng biết. Cô nghe Tráng Hán giải thích xong, liền hỏi một câu: "Tất cả các anh đều đi?"
"Đương nhiên, ai cũng không được vắng mặt. Trước hết là để chào mừng lão đại của chúng ta cuối cùng cũng đã trở về trong vòng tay Tổ quốc. Thứ hai, hôm đó lại đúng vào ngày nghỉ, mọi người cùng nhau tới đó thả lỏng một chút cũng không tồi." Hầu Tử khoác tay qua vai Hà Chi Châu, còn Hà Chi Châu thì chỉ trầm mặc, không nói câu nào nhưng cũng không cự tuyệt lần ra biển này.
——**——**——
Thẩm Hi chăm chú lắng nghe Hầu Tử đề xuất kế hoạch vui chơi trên Thanh Đảo, nhưng sau đó cô đột nhiên phát hiện một vấn đề. Tại sao Lâm Dục Đường lại không hề nhắc đến chuyện này với cô?
Trên đường quay về học viện, Thẩm Hi có chút không vui, cả quãng đường cũng không mở miệng nói chuyện với Lâm Dục Đường. Cuối cùng vì không cam tâm mà giận dỗi lên tiếng: "Lâm Dục Đường, có phải anh không muốn dẫn em cùng đi chơi không?"
Lâm Dục Đường đứng đối diện với Thẩm Hi, trong mắt có một tia bất đắc dĩ, cười nói: "Bởi vì mùng một tháng năm anh có kế hoạch khác, căn bản sẽ không đi với mọi người tới Thanh Đảo, vậy mà em lại đồng ý đi với bọn họ rồi."
Thẩm Hi nhìn Lâm Dục Đường, giọng nói cũng dịu đi vài phần: "Vậy anh có kế hoạch gì?"
Lâm Dục Đường lấy ra một hộp nước ngọt vừa mua ở siêu thị nhét vào tay Thẩm Hi: "Không phải lần trước em nói muốn đi Đôn Hoàng sao?"
"Hóa ra anh muốn chỉ có hai chúng ta đi thôi hả?" Thẩm Hi hiểu ra, sung sướng cười hớn hở.
Lâm Dục Đường nhíu mày, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Nhưng tiếc là em đã đồng ý đi với bọn Hầu Tử rồi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian